Không phải đứa bé nào sinh ra cũng được sống với đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ hay có điều kiện học tập, vui chơi đầy đủ. Thực tế, có biết bao mảnh đời bất hạnh: bé mồ côi cha, mẹ; bé bị bỏ rơi, bé mắc bệnh hiểm nghèo…Những đứa trẻ sống thiếu thốn tình thương của bố, mẹ, sống trong những ngôi nhà cũ nát, siêu vẹo hay thậm chí đứa bé ấy phải vất vả mưu sinh…cuộc sống thật quá khắc nghiệt với các bé.
Những đứa trẻ chưa biết cuộc đời vuông tròn đã phải mưu sinh kiếm sống một mình
Hồi bé, tôi cũng từng trải qua quãng thời gian nghèo khó, thiếu thốn như vậy: tôi chỉ nhận được tình thương yêu của mẹ nhưng vì cuộc sống quá khó khăn nên mẹ tôi cũng thường xuyên đi làm, tôi cũng ở trong những ngôi nhà cũ nát, lụp xụp, tôi cũng từng chỉ ăn cơm không với muối trắng, tôi cũng từng ao ước được mẹ mua cho một bộ quần áo mới, bởi đơn giản tôi chỉ được mặc đồ người ta cho, tôi cũng ao ước được sống trong đầy đủ tình yêu thương của cả bố và mẹ như bao đứa trẻ khác…Chỉ khác là tôi vẫn được ở bên mẹ, tôi vẫn được mẹ yêu thương, vẫn được học hành đầy đủ. Đã qua hơn 30 năm, nhưng những ký ức vẫn in hằn trong trí óc tôi, những cảm xúc ấy vẫn như mới chỉ hôm qua.
Cuộc sống là sự cân bằng giữa cho đi và nhận lại
Dù giờ đây, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tôi có đã lo cho con một cuộc sống đầy đủ, êm đềm, nên tôi muốn bé hiểu về cuộc sống khác, hiểu về con người khác và học cách yêu thương, chia sẻ, đồng cảm với những người kém may mắn hơn.
Chính vì vậy, tôi luôn dành thời gian rảnh để cùng con đến thăm các bé trong trại trẻ mồ côi, bé bị bệnh hiểm nghèo… Và càng vào những ngày lễ: ngày Quốc tế thiếu nhi, Tết trung thu...thay vì tôi phải lo nghĩ xem mua gì tặng con, cho con đi ăn, đi chơi ở đâu thì tôi luôn cùng con chuẩn bị quà bánh, sách vở, quần áo…rồi cùng con đến thăm các bé.
Ngày Quốc tế thiếu nhi ấm áp
Thực ra, ban đầu khi tôi ngỏ ý với con đến thăm các bé, con tỏ ra không hào hứng, thậm chí là khó chịu, không muốn đi. Bởi bé cũng đang trong độ tuổi ăn, chơi, vô lo vô nghĩ, nên bé chỉ muốn được mẹ đưa đi chơi những địa điểm vui chơi đầy hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn cố gắng thuyết phục bé đi cùng.
Cũng ngày Quốc tế thiếu nhi năm nào, lần đầu cùng con đến khoa ung bướu – bệnh viên nhi Trung Ương. Khi đến nơi, con lạ lẫm với các bé ở đây, con luôn nép sát vào tôi như sợ sệt…Nhưng được các bé ở viện vui vẻ, nhiệt tình rủ con cùng chơi, con đã dần dần hòa nhập vào với các bạn.
Nhìn cách con trao những món quà đầy yêu thương và nâng niu đến các bé, nhìn con vui đùa thật vui vẻ bên nhau, cùng kể chuyện cho nhau nghe, cùng ăn bánh kẹo…khung cảnh ấy tuyệt đẹp và ấm áp biết bao.
Mặc dù trước khi đến, tôi có cho con tìm hiểu về bệnh tình của các bé ở đây, nhưng con không hiểu và không mấy quan tâm, nhưng ở đây, còn tận tình hỏi thăm bệnh tình của các bạn…tôi biết con đã học được rất nhiều điều.
Cũng đến lúc phải chia xa, con thật sự không muốn rời các bạn, các bé ôm lấy nhau rớm nước mắt và hẹn nhau ngày gặp lại làm những người lớn như tôi thật sự cảm động. Cảm động vì tình người đẹp đẽ nhường nào, không phân biệt tuổi tác, trẻ già.
Từ sau ngày Quốc tế thiếu nhi đó, tôi nhận thấy con thay đổi rõ rệt: con muốn tự lập, giúp đỡ bố mẹ, con học tập chăm chỉ hơn vì ước mơ làm bác sỹ chữa trị bệnh cho các bạn, con luôn giữ gìn bộ truyện thật mới để tặng các bạn khác và đặc biệt con luôn đề nghị tôi dành nhiều thời gian đến thăm các bạn có hoàn cảnh khó khăn khác.
Dù được sống trong hạnh phúc, đủ đầy nhưng con hiểu được về những khó khăn các bạn gặp phải. Điều đó khiến tôi rất mừng và ngày quốc tế thiếu nhi này cũng vậy, cả gia đình tôi cũng dành thời gian đến thăm các bé. Một mùa yêu thương lại đến.
Nguồn: Giupviec88.com